Ngày cuối cùng ở Huế Trời vắt óc cả chiều xem có cần thiết phải nắng nữa không? Con châu chấu gãy cánh nên ngứa ruột ngứa gan chạy lòng vòng...

XA HUẾ

Ngày cuối cùng ở Huế
Trời vắt óc cả chiều xem có cần thiết phải nắng nữa không?
Con châu chấu gãy cánh nên ngứa ruột ngứa gan chạy lòng vòng 
Hỏi lá cỏ ấu khi nào thì cong vút nữa?

Cầu Tràng Tiền nằm ngửa
Nhìn mây chọc léc mặt trời
Đoá bằng lăng nông nổi mình nên vội vã rơi
Nào đâu biết đã lìa cành là không bao giờ còn gặp chim sẻ nhỏ

Núi Ngự Bình lọ mọ
Nuôi ảo tưởng xanh
Nghiêng nhánh thông già đến độ tròng trành
Chẳng để yên cho đôi tình nhân vuốt mềm từng thớ thịt

Ngày cuối cùng ở Huế
Hai tư giờ đồng hồ sao mà em thấy ít
Thấy ngắn quá chừng, thấy chẳng đủ thời gian để cười, để khóc, để tâm hồn thoả những điều tâm hồn cần thoả
Em có quá ngu khờ không anh?
Nước sông Hương ròng rã xanh
Y như nếu không xanh thì sông Hương chẳng còn màu nào để nuôi thương nhớ
Áo tím trăn tra trăn trở
Đú đởn mình để vờn vũ gió hoang

Em còn đủ bao nhiêu giờ, bao nhiêu phút, bao nhiêu giây để trang hoàng
Cho góc phố chưa kịp quen tên bớt im lặng nuôi lớn một điều than thở
Cho anh hoạ sĩ để quên chiếc cọ nâu nơi cửa sổ
Lật đật tìm ở gót chân em

Phút cuối cùng ở Huế
Em gác tóc lên tay đêm
Kệ Huế thả sức mơn trớn, nựng yên những sợi đa đoan màu huyền biếc
Kệ chàng trai Huế nhấp ly rượu Minh Mạng nằng nặc đòi chết
Trước nét Sài Gòn đang quay quắt vì Huế thương...

Nán lại chút nữa thôi... Em sẽ nâng bước lên đường
Giờ biệt ly em đi như bão tố
Huế và anh xin đừng ngã đổ
Vì có một ngày...
Em sẽ giết bão tố để về chải tóc bên Huế và anh!

Mắt em long lanh
Soi Huế trong nước mắt!
Thắt
Anh có kịp nói lời yêu
Cho kịp tiếng thở buồn

0 nhận xét: