Tặng cho ai ngày mai sinh nhật
Cảm ơn chiều tàn cho mọi thứ lặng im
Nắng rớt xuống rất trong,đàn chim ca rất bé
Cô bé bịu môi hờn cha dỗi mẹ
Chạy ra góc vườn lóng ngóng nhớ người xa
Thương quá trời viên gạch dưới hiên nhà
Đủ một khoảng bé teo cho hai đứa vừa chân đứng trú
Vai kia dính mưa làm mặt đây chù ụ
... Ướt quá chừng rồi! Đằng ấy! Zô duyên!
Biết làm sao nếu không có biển xanh, hải âu cùng những đôi thuyền
Không có hàng thùy dương xanh ôm bờ cát bỏng
Không có nụ đắm say, nụ lần đầu lóng ngóng
Sẽ không có nửa cái hôn rớt xuống biển tự bao giờ?
Và nhạt biết bao nhiêu nếu thiếu nhà thơ
Chẳng ai hát và không một ai chịu làm nhạc sỹ
Biết cầu cạnh chi khi lỡ tìm được người tri kỉ
Người ấy đòi hát ba bốn câu và phải thuộc được dăm bài
Nên tôi cảm ơn hôm nay qua để có được ngày mai
Biển chếnh choáng uống chân trời rạng đỏ
Cảm ơn nhà em nằm trong khu phố
Để đôi lần ngại đi vào nên cứ đứng trông mong
Thiệt thòi làm sao nếu hẹn hò mà chưa có nổi một bông hồng
Đặt vào tay để dụ dỗ chiều im lặng
Nửa nụ hôn quên ngoài biển còn nửa kia làm đêm dài thành đêm trắng
Chỗ hôn lên hôm ấy trăm năm sau vẫn cứ ngại ngùng
... Cảm ơn mẹ cha đã sinh ra em cho tôi thương
Và hiển nhiên cảm ơn em vì trái tim nồng nàn yêu tôi khờ dại
Tôi - cảm ơn cả tôi vì dám mở mồm thề yêu em mãi mãi
Và tôi làm được những điều tôi thề cho em thương!
Cảm ơn vì có rất nhiều con đường
Nhưng em chọn bước chân vào lối hồng tôi bày vẽ
Yêu em tôi chẳng có gì ngoài tình yêu son trẻ
Nếu lỡ sau này có già nua tôi cũng sẽ son trẻ để bên người...
Hãy cứ vứt hết lo âu mà yêu mình tôi thôi em ơi!
— Cảm ơn chiều tàn cho mọi thứ lặng im
Nắng rớt xuống rất trong,đàn chim ca rất bé
Cô bé bịu môi hờn cha dỗi mẹ
Chạy ra góc vườn lóng ngóng nhớ người xa
Thương quá trời viên gạch dưới hiên nhà
Đủ một khoảng bé teo cho hai đứa vừa chân đứng trú
Vai kia dính mưa làm mặt đây chù ụ
... Ướt quá chừng rồi! Đằng ấy! Zô duyên!
Biết làm sao nếu không có biển xanh, hải âu cùng những đôi thuyền
Không có hàng thùy dương xanh ôm bờ cát bỏng
Không có nụ đắm say, nụ lần đầu lóng ngóng
Sẽ không có nửa cái hôn rớt xuống biển tự bao giờ?
Và nhạt biết bao nhiêu nếu thiếu nhà thơ
Chẳng ai hát và không một ai chịu làm nhạc sỹ
Biết cầu cạnh chi khi lỡ tìm được người tri kỉ
Người ấy đòi hát ba bốn câu và phải thuộc được dăm bài
Nên tôi cảm ơn hôm nay qua để có được ngày mai
Biển chếnh choáng uống chân trời rạng đỏ
Cảm ơn nhà em nằm trong khu phố
Để đôi lần ngại đi vào nên cứ đứng trông mong
Thiệt thòi làm sao nếu hẹn hò mà chưa có nổi một bông hồng
Đặt vào tay để dụ dỗ chiều im lặng
Nửa nụ hôn quên ngoài biển còn nửa kia làm đêm dài thành đêm trắng
Chỗ hôn lên hôm ấy trăm năm sau vẫn cứ ngại ngùng
... Cảm ơn mẹ cha đã sinh ra em cho tôi thương
Và hiển nhiên cảm ơn em vì trái tim nồng nàn yêu tôi khờ dại
Tôi - cảm ơn cả tôi vì dám mở mồm thề yêu em mãi mãi
Và tôi làm được những điều tôi thề cho em thương!
Cảm ơn vì có rất nhiều con đường
Nhưng em chọn bước chân vào lối hồng tôi bày vẽ
Yêu em tôi chẳng có gì ngoài tình yêu son trẻ
Nếu lỡ sau này có già nua tôi cũng sẽ son trẻ để bên người...
Hãy cứ vứt hết lo âu mà yêu mình tôi thôi em ơi!
0 nhận xét: